Thứ Tư, 27 tháng 1, 2016

Ngày Thử Nghiệm Đầu Tiên

Thứ 5, ngày 7 tháng 1, 2016

Chào mừng đến với Biphasic! Háo hức pha chút căng thẳng, hồi hộp xen lẫn thư thái, và bình tĩnh hòa quện với chút vội vã, tôi đã nếm trải đầy đủ các cung bậc cảm xúc trong buổi tối hôm đó. Lặng lẽ mở laptop ra chơi vài game online, đến 10 giờ tối mà tôi cảm giác thời gian dài vô tận. Sau khi đã sắp xếp xong xuôi đồ ăn cho ngày hôm sau, để tránh rủi ro khó ngủ 10 rưỡi tối tôi đã bò lên giường nằm. Cố gắng điều hòa chơ nhịp thở nhẹ nhàng hơn, tôi nhắm nghiền đôi mắt, thả lỏng cho tâm can trôi vào chốn hư không. Hít vào, thở ra đều đặn, từng nhịp một, ngực phồng lên, xẹp xuống, chân tay thả lỏng hết cỡ, và não chỉ tập trung vào hơi thở là thứ duy nhất, nhưng dường như những điều này đối với tôi là không có tác dụng. Trái khoáy hơn, tim tôi lại đập tương đối nhanh, và não ngay lập tức theo phản xạ là tràn ngập đủ thứ chuyện, những là chuyện tương lai, chuyện ngày hôm nay, chuyện học, và thậm chí cả chuyện về ngủ! Tôi chợt nhớ ra rằng giờ này đâu phải nhịp sinh học thường thấy của bản thân- 4 hay 5 giờ sáng kia mà!

Lăn bên này, lộn bên kia, người tôi xoay hết các bên mà không sao bắt đầu ngủ được. Tôi bỗng cảm thấy khốn đốn một cách bất ngờ. Đồng hồ đã điểm 10 giờ 55 phút. Tôi lập tức nghĩ nếu lo lắng thì cũng chẳng có tác dụng gì mà sẽ càng không thể ngủ nổi, phải tìm cách, phải tìm cách, cách nào nhỉ, phải có cách nào đó... Đếm cừu không ăn thua, đếm đến 60 là lại thành mớ hổ lốn. Trong căn phòng tối tăm không có lấy một chút ánh sáng le lói nào, điều kiện lý tưởng này lại không thể giúp tôi được ngay. Ngày hôm đó tôi có chút tiến bộ, 11 giờ sáng đã lết ra được khỏi giường để bắt đầu ngày mới. Chết cha, ăn ở bê bối như thế làm sao khá được. Ngay tại đây, ngay giờ khắc này, nhất định phải tập trung toàn lực vào giấc ngủ này. Đó là sứ mệnh thiêng liêng, Đó là nhiệm vụ hoàn hảo cần phải thực thi. Đó là một thách thức cho tinh thần.

Nhưng rồi bỗng dưng tôi ngủ lúc nào không hay... Đời vốn lắm sự khó hiểu và bí hiểm nữa. Có thể lúc đó tôi đã quá mệt mỏi chăng? Hay là có phép màu nào đó đã giúp tôi? Với tâm tính đa nghi mạnh mẽ, tôi không tin là có phép màu. Chỉ nhớ mang máng rằng tôi nằm im như một con gián, và mọi thứ hòa nhập thành một, và lặng lẽ từng bước tôi bước vào thinh không. Một quang cảnh tĩnh mịch, chỉ bao trùm với bóng tối, không có tiếng động, không có người sống. Tôi cứ tiến bước, từng bước một, chậm mà chắc.. Tôi ngủ thiếp đi,... và bắt đầu mơ. Giấc mơ vốn rất nhâp nhằng, không có các hình tượng ma quỷ hù dọa như nhiều lúc trước, mà mọi sự kiện đều đan xen vào nhau, tạo nên một mớ bòng bong rối rắm ngoài sức tưởng tượng.... Và khi tôi bắt đầu mó đến một điểm sáng, thì mọi thứ trở nên bừng sáng rực rỡ.

Báo thức kêu inh ỏi, kêu chói tai- đó là đoạn nhạc trong một bài hát, có thể không nhiều người biết, nhưng đủ khiến con tim bạn xao xuyến và rực cháy khi lắng nghe thưởng thức. Bài hát có tên là Một Cây Làm Chẳng Lên Non, Ba Cây Chụm Lại Nên Hòn Núi Cao. Nghe có vẻ không tưởng, như là một thể loại cải lương gì gì đó? Nếu bạn nghĩ vậy, bạn đã nhầm lớn. Bài này có nguồn gốc từ tiếng Anh, tên là United We Stand, Divided We Fall. Tác giả? Đó là một thương hiệu nổi tiếng Two Steps From Hell (Hai Bước Chân Từ Địa Ngục). Nhạc không lời. Chính xác, tôi rất thích nhạc không lời. Tuy nhiên giai điệu hùng tráng như bước chân của những binh sĩ vì đất nước quên mình. Đúng 5 giờ sáng. Tôi với tay xuống sàn tắt báo thức với một tâm trạng hết sức thoải mái. Ôi chao, thật là sảng khoái ngoài sức tưởng tượng. Tôi bật dậy mà trong lòng thoáng đãng, không có chút vương vấn nào của cái sự mệt mỏi từ ngày hôm qua. Tôi ngủ lúc mấy giờ nhỉ? 11 giờ 15 phút hay 11 giờ rưỡi? Tôi cũng chẳng nhớ nữa. Nói chung chưa đạt chỉ tiêu của giấc Biphasic, 6 tiếng ngủ đêm. Nhưng không sao, không thành vấn đề to tát gì. Cả sáng hôm đó tôi như ở trong trạng thái lò xo, sẵn sàng bật tung lên, hòa vào những vũ điệu thánh thót của buổi sớm mai. 5 giờ sáng, trời vẫn còn tối nhưng với tôi trời như thể đã sáng lâu lắm rồi. Tận hưởng khoảng không tĩnh lặng đến tẻ nhạt, tôi bắt tay vào học bài. Mở cuốn sách giáo khoa Hóa hữu cơ, tôi cặm cụi đọc và ghi chép những phản ứng và các cơ chế. Viết đi viết lại, cuối cùng tôi cũng nắm được bản chất của chúng rất rõ ràng minh bạch. Một buổi sáng năng suất.

Vẫn đang trong kỳ nghỉ nên tôi vẫn ở trong trạng thái giải trí thư giãn. Suy cho cùng thì kỳ học mới còn 2 ngày mới bắt đầu, nên học hoài cũng chán. Vơ vẩn một lúc rồi cũng đến 1 giờ chiều. Như chợt nhớ ra là lúc này phải ngủ, tôi lại leo lên giường. Tuy nhiên, giấc ngủ này chỉ có 30 phút. 30 phút? Khó khăn nhỉ, từ trước đến nay nếu tôi mà có ngủ trưa thì phải 1.5 hay thậm chí 2 tiếng. Ngủ rũ ra đấy, không thể dậy nổi. Giờ còn 30 phút quả là một thách thức đấy chứ? Tuy nhiên, không nghĩ ngợi lâu la, tôi nằm xuống, chùm trăn, và đặt báo thức đúng 30 phút. Và quả thật kiểu ngủ này không phụ lòng tôi. Vì dậy từ 5 giờ sáng nên tôi bỗng buồn ngủ một cách nhanh chóng. Và hình như chỉ sau có 2 phút tôi đã ngủ say như một khúc gỗ. Và khi báo thức kêu đúng nửa tiếng, tôi dậy mà trong lòng bỗng rối bời. Tôi bỗng cảm thấy thiếu ngủ rõ rệt. Tôi cứ ngồi thừ ra trên giường, nhìn vào khoảng không trước mặt mà mắt ti hí nhìn không chớp. Chân tay bỗng nặng như đeo chì. Nhưng rồi cuối cùng, sau khoảng 40 phút gì đó, tôi cũng ra được khỏi giường. Cảm giác thiếu ngủ đeo bám tôi suốt đến khoảng 6 giờ tối. Đến lúc đó tôi mới cảm thấy trong lòng an lạc, thư thái vô bờ. Trạng thái lò xo từ buổi sáng sớm lại được kích hoạt, và tôi lại cảm thấy đói. Thưởng thức một bộ phim hành động, và ăn cơm tối, tôi thấy ngon miệng. Và trạng thái hưng phấn đó vẫn còn kéo dài...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Kiểm tra comment này kỹ vào