Thứ Bảy, 30 tháng 1, 2016

Ngày Thứ Hai Tác Chiến

Một buổi tối yên bình. Những khoảng lặng rì rào. Biển suy nghĩ bao la. Những vũ điệu cuồng say dạt dào của những con tính. Một buổi tối nhiều việc được hoàn thành. Quỹ thời gian được bành trướng lãnh thổ. Ngoảnh đi ngoảnh lại mới có 5 phút đồng hồ trôi qua. Tôi mơ màng suy ngẫm, mường tượng về những thành quả sắp đạt được. Cứ nghĩ đến những điều đó, tôi lại trở nên tỉnh ngủ khác thường. Tâm trí bồng bềnh trôi trên mây, cảm giác lên đỉnh hiện rõ mồn một...

Mười giờ bốn lăm đã điểm. Đánh răng, rồi lặng lẽ leo lên giường, cơn buồn ngủ bám đuổi tôi. Tôi đặt báo thức 5 giờ sáng, và không quên cài đặt điện thoại ở chế độ máy bay và kiểm tra giờ giấc cho thật chuẩn xác. Đêm nay, chẳng khó khăn gì tôi đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay. Tôi cũng không gặp cơn ác mộng nào, và không thức dậy giữa đêm một lần nào. Cứ như vậy, tôi giấc luôn đến khi tiếng báo thức kêu inh ỏi lại cất lên như đêm trước đó. Và ngay lập tức, lúc với tay xuống đất tắt báo thức cũng là lúc tôi cảm thấy tỉnh táo trở ra, không một chút buồn ngủ. Bên ngoài tuyết rơi và trời vẫn còn tối, bóng đêm bao phủ dày đặc. Để tránh buồn ngủ tôi lập tức bật đèn phòng và uống một cốc nước lọc. Nước vốn lạnh, nhưng tôi không bận tâm. Ánh sáng chói chang trong phòng khiến mắt tôi hơi mỏi chút, nhưng thực như tôi vừa được ăn tát nảy đom đóm mắt. Vươn vai một cách sảng khoái, tôi tiếp tục công việc học bài, rồi chuẩn bị bữa sáng lúc 7 rưỡi. Phải ăn 1 bữa thực to để sáng cảm thấy sung sức mà gồng gánh kiến thức. Tôi cũng nghe những bản nhạc bốc lửa và hăng máu để làm tinh thần hưng phấn. Đó là những cách tôi vẫn làm để tỉnh ngủ trong thời gian ngắn nhất. 

Giấc trưa của tôi cũng đến rất nhanh, và tôi cũng ngủ không chút khó khăn. Tôi đặt báo thức dư ra 5-10 phút để có thể ngủ trọn 30 phút. Vốn sáng dậy sớm nên giấc trưa của tôi cũng chỉ đến sau vài ba phút nằm xuống. Nửa tiếng sau, tôi dậy trong trạng thái tương đối buồn ngủ. Có lẽ cơ thể chưa quen với giấc ngắn này nên biểu tình đòi thêm đây mà. Nhưng sự buồn ngủ không kéo dài lâu. Chỉ nửa tiếng sau, tôi cảm thấy tỉnh táo lạ thường. Đầu óc trống rỗng, thông suốt. Tôi mừng rỡ vô cùng. Sự vui mừng đến đúng lúc khi tôi bắt đầu đeo tai nghe và học bài. Ngày thứ 2 trôi qua thật hiệu quả. Tôi đã có sự khởi đầu như mơ, cắt đến 1.5 giờ ngủ mỗi ngày mà vẫn rất năng suất, học tập với cường độ cao vẫn không thấy mệt. Tôi đã duy trì thêm Biphasic đến 6 ngày nữa cho cơ thể thực quen. Và trong lúc này tôi cũng dần cân nhắc đến Dual Core và Everyman. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Kiểm tra comment này kỹ vào